Dung “Khùng” (*)
(*) Tên nhân vật đã được thay đổi, tên nhân vật trong bài viết không phải là tên thật – nhưng cũng chưa chắc khác tên thật !!!
—-***—-
Cổng bệnh viện có một sạp hàng bán thuốc lá rất đông khách, gọi là sạp hàng, nhưng thực ra chỉ có một chiếc xe đẩy hình hộp chữ nhật làm bằng nhôm đã cũ, trên bề mặt có một ngăn kính bầy rất nhiều vỏ thuốc lá và các loại bật lửa, phía dưới có hai ngăn kéo nhỏ hai bên và một ngăn chứa lớn có khóa, thân xe dán đầy những nhãn thuốc lá cũ đã bạc màu, dưới gầm có 4 bánh xe với trục xoay trên mỗi bánh để có thể di chuyển được dễ dàng : Một chiếc xe đẩy, một chiếc ghế gấp, một chiếc dù lớn – thế là đủ cho một kế sinh nhai (…)
Cũng như những sạp hàng bán đủ thứ khác nằm rải rác lẩn khuất dọc theo những chấn song trên tường bao hay gốc cây cổ thụ ngoài cổng bệnh viện : sầm uất vào buổi sáng, và dần lặng lẽ khi chiều xuống, đến chập tối chỉ còn lại vỉa hè trống rỗng …
Vốn không phải người thích lê la hàng quán, nhất là hàng quán ngoài cổng bệnh viện lại càng không (!!!) Thành ra từ ngày vào bệnh viện làm mình cũng không để ý mấy, trừ những ngày trực chui trong khoa cấp cứu cả ngày, còn lại những ngày thường đi làm chỉ chờ hết giờ là mắt trước mắt sau chuồn về, chẳng giao du chơi bời gì mấy …
Từ ngày chuyển chỗ ở về chung cư gần cổng bệnh viện, mình mới có nhiều thời gian rảnh rỗi sau giờ làm hơn, thỉnh thoảng lượn lờ xung quanh tìm đồ ăn lại gặp các đàn anh trong bệnh viện rủ vào mấy quán đối diện ngồi uống cafe cà pháo cũng vui, dần đà lại thành khách quen của quán lúc nào chẳng hay (…)
Hàng sáng ngồi quán caffe 204 đối diện cổng bệnh viện, mình để ý thấy trong số nhiều hàng quán bên vỉa hè, thì sạp bán thuốc lá luôn đông khách hơn hẳn, ban đầu nghĩ chắc tỉ lệ nghiện thuốc lá ở thành phố này đang ra tăng (?!) Nhưng sau thấy xung quanh cũng có rất nhiều gian hàng bán thuốc lá tương tự, thậm chí quy mô lớn hơn, nhưng sạp bán thuốc lá trên vỉa hè sát bên cổng lại luôn đặc biệt rất đông khách (!!!)
Vốn bản tính thích quan sát, trong những buổi sáng sớm ngồi uống caffe hay buổi chiều ngồi thư thái sau giờ làm, mình dần nhận ra sạp thuốc lá đông khách nọ ngoài những khách hàng vãng lai qua đường dừng xe xuống mua thuốc như những sạp hàng khác, thì luôn có một bộ phận khách hàng quen thuộc là những “thanh niên” trung tuổi thậm chí đầu 2 thứ tóc ngày đến sạp thuốc mấy lần, chẳng biết mua thuốc có nhiều hay không, chẳng cần phải tinh ý cũng dễ dàng nhận ra, mấy thanh niên đấy đến vì chị chủ sạp thuốc …
Chị bán thuốc lá đã trung tuổi, cỡ ngoài 40, thân hình phốp pháp, trải nắng gió nhưng nước da trắng trẻo, ăn nói hoạt bát và ăn mặc hết sức sành điệu !!!
Và có phần hở hang nữa (^
Nghe đâu chị ở vậy, không chồng, thể nào cuốn hút mấy gã trung tuổi, âu cũng là chuyện thường thấy ở đời …
Mình ấn tượng vì trên người chị bán thuốc đeo rất nhiều nữ trang vàng bạc lóng lánh khắp tay chân, mỗi lần chị luôn tay lấy thuốc lá cho khách mua, ánh nắng phản chiếu vào kim loại quý trên tay chị lại loang loáng từ cổng bệnh viện sang tận bên kia đường (…)
—***—
Một lần ngồi caffe cùng ông anh trong bệnh viện, ông anh là bác sĩ khoa ngoại, nghiện thuốc lá nặng, ngày đốt mấy bao, nhất là lúc chơi games lại càng đốt ác, có khi hết nguyên một bao thuốc mỗi trận (!!!)
Lúc vừa chơi xong ông anh bảo :
-Ê Hùng, mày có 2 tờ 5 nghìn không, đổi anh qua bên đường mua bao thuốc cái, bao thuốc 25 nghìn …
Mình lục ví bảo :
-Em có một tờ 5 nghìn lẻ thôi, nhưng anh mua thuốc lá thì đưa 30 nghìn người ta trả lại tiền thừa chứ ???!!!!
Ông anh cười bảo :
-Mày không biết thôi, mụ bán thuốc bên kia đường biệt danh là “Dung Khùng” (*) Thằng nào mua thuốc lá mà đưa 30 nghìn thì sẽ không bao giờ trả lại 5 nghìn (!!!)
Mình ngạc nhiên :
-Sao lại không trả lại tiền thừa vậy anh ?!
-Nó bảo 5 nghìn là tiền nhìn Vú !!!
Nghĩ thế nào rồi ông anh không lấy tờ 5 nghìn của mình nữa, cầm 30 nghìn sang bên kia đường mua bao thuốc, trong quán caffe mình thấy ông anh cầm bao thuốc rồi to tiếng với chị “Dung Khùng” bán thuốc mấy câu ồn ã một góc !!!
Đoạn ông anh quay lại, mình cười hỏi
-Thế có mất 5 nghìn không anh ???!!!!
Ông anh vừa châm thuốc vừa cười bảo
-Mất toi 30 nghìn em ạ …
—***—
Một dạo không thấy sạp thuốc lá bên kia đường mở bán, mình đi qua chỉ thấy xe thùng chứa thuốc khóa kín phủ bên trên là chiếc bạt nhàu nhỉ. Ngồi quán caffe cổng bệnh viện mình vu vơ hỏi sạp thuốc lá cả tuần nay không thấy bán, anh chủ quán mới kể chuyện :
“Dung “Khùng” bị bệnh thần kinh từ nhỏ (!!!) nên hơn 40 rồi vẫn ở vậy không lấy chồng, cũng chẳng có bà con thân thích gì mấy …
Rồi anh chủ quán kể thêm :
Mấy hôm trước đang đẩy xe thuốc từ trong ngõ ra bán thì lên cơn co giật sùi bọt mép, mấy thằng nghiện trong ngõ lao vào lục túi lấy hết tiền bán hàng rồi để mặc nằm đấy, mãi sau mấy bà bán nước mới phát hiện đưa đi viện Tâm Thần rồi …”
Mình ngẫm nghĩ một lúc mới hỏi lại :
“Đang bình thường co giật thì là bệnh Động Kinh chứ có phải Thần Kinh quáy đâu anh nhỉ ???!!!!”
Anh chủ quán thủng thẳng bảo :
“Thì tháng nào cũng thấy nó nghỉ đi khám viện Tâm Thần 1 ngày lấy thuốc về uống, chứ anh cũng không biết gì đâu he he …”
Chị bán thuốc lá ngã bệnh nghỉ làm mấy ông anh trí cốt trong bệnh viện của mình lúc ra chơi games hết thuốc hút thay vì chạy qua bên đường thì giờ phải đi bộ xa hơn để mua (!!!) có lẽ thế mà “thành tích” trong games giảm hẳn, tụt hạng liên tục …
—***—
Tháng 1, đầu năm dương lịch cũng là cuối năm âm lịch, thời điểm đón tết âm cũng là lúc khoa Hồi Sức Cấp Cứu bận rộn nhất, bệnh nhân nặng tăng lên đột biến (!!!)
Năm nay tết âm lịch đến sớm, chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là tết, mà mình và mấy đại ca trong khoa cứ cắm đầu vào công việc, chẳng ai chuẩn bị tết nhất được gì mấy …
Ngày 18.1.2020 – 24 tháng chạp : Quãng chiều còn đang lơ mơ ngủ vì đã thức cấp cứu nguyên đêm 23 rồi, bỗng ông anh làm cùng khoa gọi điện bảo “ê Hùng, mày vào viện trông dùm anh mấy tiếng để anh về đưa vợ đi khám bầu …” Mình mắt nhắm mắt mở dạ vâng rồi cũng thay quần áo phi vào viện xem sao, ngày nghỉ nhưng dù sao cũng định tối quay lại viện theo dõi mấy bệnh nhân nặng thở máy trong hoa hồi sức hôm trước mình mới nhận về khoa nên nghĩ tranh thủ vào sớm trông hộ ông anh một tối cũng chẳng sao …
Vừa bước chân vào viện đã thấy ông anh đang mặc bộ đồ làm thủ thuật mồ hôi nhễ nhại bảo :
“May quá Hùng đây rồi, anh mới nhận một bệnh nhân co giật toàn thể cơn lớn rất nặng, bệnh nhân co giật tái diễn liên tục tím đầu chi, không đáp ứng với thuốc đầu tay là Seduxen tiêm tĩnh mạch, anh phải an thần đặt nội khí quản thở máy (…)
Hiện tại bệnh nhân đã cắt cơn nhưng tri giác không có dấu hiệu cải thiện, em xử lý tiếp dùm anh nhé …”
Trước khi đi ông anh còn nói với lại : “Bệnh nhân co giật nằm ở cổng bệnh viện, dân quanh đấy bế vào viện cấp cứu, không có thân nhân hay người nhà đâu nhé, à mà lột quần lót bệnh nhân ra có cục tiền 100tr đã niêm phong giao cho bảo vệ rồi …”
Mình nghe thấy thế cũng thấy hơi nản, nhưng biết tính mình nên trước khi té đi mất dạng ông anh cười bảo : “Ca này có nhiều dấu hiệu lạ lắm không giống động kinh bình thường đâu em cứ từ từ nghiền ngẫm (…)” Nghe thế làm mình cũng lại hứng thú hẳn lên !!!
Thay đồ vào khám thì thấy bệnh nhân nữ, trung niên, thể trạng mập, hôn mê, gọi hỏi không trả lời, kích thích đau không đáp ứng, tim đều, mạch nhanh 110 lần/phút, sốt 38 độ C, Huyết Áp 120/70mmHg, phổi trong, Xét nghiệm khí máu động mạch ổn nên ông anh đã cho bệnh nhân tự thở qua nội khí quản, nhịp thở 27 lần / phút, SPO2 96%, bụng mềm, cổ mềm, khám nền xương cứng không ghi nhận phù (…)
Các dấu hiệu sinh tồn coi như tạm ổn, đã có nội khí quản bảo vệ đường thở, nên mình tạm yên tâm, vấn đề đáng lưu tâm ở đây chính là vấn đề tri giác, bệnh nhân nhập viện l;úc 12h trưa, xử trí cấp cứu ngay khi vào viện (đại ca mình làm rất nhanh) và đã ngưng toàn bộ các thuốc an thần từ 13h và đến 17h mình vào thay ca (sau 04 giờ) tri giác bệnh nhân vẫn không cải thiện
Mình làm thêm một loạt các xét nghiệm và khám kỹ hơn bệnh nhân, đồng thời cố gắng liên hệ người nhà vì kinh nghiệm làm cấp cứu cho thấy : những trường hợp tương tự thường có rất nhiều các yếu tố xã hội kèm theo cần phải được xử trí cẩn thận đầy đủ nhanh gọn trước, thì sau đó mới yên tâm làm chuyên môn được …
—***—
Bắt tay vào công việc, đầu tiên mình cần tìm mọi thông tin dù là nhỏ nhất để có thể kết nối với thân nhân người bệnh :
Hỏi bộ phận tiếp nhận thì điều dưỡng báo mấy người thanh niên bế cô này vào viện đều là xe ôm với xích lô vỉa hè, bế bệnh nhân lên giường xong mình chưa kịp hỏi gì người ta đã chạy hết cả …
Rất may trên người bệnh nhân có 1 cái túi đeo chéo nhỏ, bên trong có vài tờ tiền lẻ, chứng minh thư và 1 đơn thuốc phô tô, không có bảo hiểm y tế hiện đang niêm phong
Mình mừng như bắt được vàng, bảo điều dưỡng hành chính mở niêm phong để xem đơn thuốc, đồng thời liên hệ công an phường sở tại tìm thân nhân người bệnh theo địa chỉ thường trú / hộ khẩu in trên chứng minh thư …
Đang tra danh bạ điện thoại để liên hệ với công an phường theo địa chỉ bệnh nhân cư trú, thì ông anh khoa Ngoại hay ngồi caffe cổng bệnh viện xuống khám một ca cấp cứu gãy xương đi qua vỗ vai mình bảo :
“Dung “Khùng” bán thuốc hôm qua còn “vặt” anh 5 nghìn bao ma-bô-rô (Marlboro) sao giờ đã cắm ống thở rồi ???!!!!”
Mình mới ngớ người ra hỏi :
“Ơ bà chị bán thuốc lá cổng viện đây á, thế mà em không nhận ra ???!!!”
Ông anh cười bảo :
“Thì chú máy có hút thuốc bao giờ đâu mà chả không nhận ra …”
Điều dưỡng hành chính báo lại bảo “Liên hệ với công an phường sở tại họ nói người này đã cắt khẩu rời khỏi địa phương nhiều năm nay rồi nên họ không giúp mình ngay được mà phải đợi điều tra …”
Mình cười bảo “Không sao, nếu là Dung “Khùng” bán thuốc lá thì anh biết tìm thông tin thân nhân ở đâu rồi !!!”
—***—
Mặc dù đều ghi chú xét nghiệm khẩn trên các mẫu máu gửi đi, nhưng một số xét nghiệm chuyên sâu cần tới 45p mới có kết quả, nên một mặt tiếp tục hồi sức cho bệnh nhân, một mặt mình tranh thủ chạy ra ngoài cổng bệnh viện, hỏi thăm các hàng quán xung quanh xem có ai biết thêm thông tin gì để liên lạc với thân nhân chị bán thuốc lá không (!!!)
Gần tết nên nhiều hàng quán nghỉ sớm, mình hỏi thăm lòng vòng mà không thu được mấy thông tin hữu ích (…) Nghĩ có thể sẽ phải đi tìm thông tin ở những địa điểm xa hơn xung quanh cổng bệnh viện hoặc tìm phương án khác …
Đang mải vừa đi vừa nghĩ thì bác thợ cắt tóc trên vỉa hè đang vắng khách, thấy mình bước tới bác gọi với vào :
“Bác sĩ đi đâu thế, có cắt tóc cho gọn không, sắp tết rồi, tóc tai bù xù quá …”
Mình đang nuôi tóc dài nên đúng là nhìn bù xù thật, mình trả lời vu vơ :
“Dạ không, cháu không cắt tóc …”
Nghĩ thế nào mình lại hỏi :
“Bác có biết chị Dung bán thuốc lá ở góc đằng kia không chú ???!!!”
Bác thợ cười khà khà bảo :
“Tưởng gì, Dung “Khùng” chứ gì, tao biết cả nhà nó chứ ít à …
Nghe thế mình mừng quýnh, trình bày ngắn gọn câu chuyện rồi xin địa chỉ, số điện thoại tìm cách liên hệ với người nhà
Qua bác thợ cắt tóc, mình biết được thông tin chị bán thuốc lá có một người anh ruột, sống ở gần đây, bác thợ có cả số điện thoại luôn, liên hệ qua số máy di động ông anh nói rằng đang bán hàng tết rất bận khó có thể qua được
Mình thông báo thêm rằng tình trạng bệnh nhân rất nặng, hơn nữa cần có thân nhân để bàn giao 100tr tiền mặt thu được trên người bệnh nhân (!!!) Nghe thấy thế anh ruột bệnh nhân nói rằng sẽ xắp xếp qua bệnh viện ngay (…)
Coi như đã giải quyết xong một vấn đề lớn, mình quay ra cảm ơn bác thợ cắt tóc, bác thợ cười khà khà bảo :
“Tao cắt tóc ở đây 30 năm rồi, giám đốc nhà mày tao còn biết mấy đời nữa là ….”
Ảnh bàn giao 100tr :
—***—
Bệnh nhân vẫn tiếp tục hôn mê, tri giác không hề có cải thiện, mạch nhanh và tiếp tục sốt cao 39 độC
Các kết quả xét nghiệm trả về đều không hề khả quan :
Mình xem qua một loạt các kết quả xét nghiệm thường quy :
Xét nghiệm tổng phân tích tế bào máu :
Bạch cầu lên đến 24 K/ul,
Chức năng gan thận tuy bình thường
Nhưng đường huyết tăng rất cao : Glucose 15 mmo/l
Nhịp nhanh 120 lần/phút
Men tim : cả 2 chỉ số Troponin I và CK-MB đều tăng cao (Troponin I 8.8, CK-MB : 58 ng/ml)
Xét Nghiệm Procalcitonin : tăng cao 6.04 (cao hơn rất nhiều so với khoảng tham chiếu <0.1ng/ml)
XQ không nghĩ nhiều đến viêm phổi, thực tế lâm sàng nghe phổi 2 bên trong, không rale, bóng tim to tương đối (có thể do chụp tư thế nằm)
(Hình) các kết quả xét nghiệm kèm theo :
Tình trạng bệnh nhân nhanh chóng xấu đi, huyết áp tụt (từ 120/70 xuống còn 100/60 sau đó là 70/40) Bệnh nhân liên tục nôn ra dịch dạ dày màu nâu đen, đường huyết tiếp tục tăng cao
Với những thông tin hiện có, trong đầu mình nghĩ đến những kịch bản không thể xấu hơn :
1.Bệnh nhân sốt cao, tụt huyết áp, các marker nhiễm trùng tăng : Có thể chẩn đoán xác định tình trạng sốc nhiễm trùng, tuy nhiên chưa tìm ra ổ nhiễm trùng
2.Bệnh nhân rối loạn tri giác (hôn mê) kèm theo sốt cao, các dấu hiệu nhiễm trùng đều tăng (Bạch cầu tăng, Procalcitonin tăng …vv) mặc dù khám cổ mềm nhưng gợi ý bệnh cảnh viêm não, màng não trên nền bệnh động kinh sẵn có từ trước (nay cùng biểu hiện triệu chứng chồng lấn dẫn đến khó chẩn đoán xác định) => Cần chọc dịch não tủy bệnh nhân gửi mẫu làm chẩn đoán xác định
3.Chưa loại trừ bệnh lý thực thể của sọ não (xuất huyết não) cần chụp Cắt Lớp-CT/Cộng Hưởng Từ-MRI Sọ não giúp chẩn đoán xác định, tình trạng bệnh nhân nặng đang nằm hồi sức khó có thể thực hiện chụp Cộng Hưởng Từ – MRI Sọ não (cần thời gian chụp tương đối lâu) Trong trường hợp này chụp Cắt Lớp Sọ Não – CT Sọ não giúp loại trừ xuất huyết não kèm theo
4.Vấn đề tim mạch : bệnh nhân nhịp nhanh, tụt huyết áp, men tim tăng cao : phù hợp trong bệnh cảnh nhiễm trùng huyết, chưa loại trừ bệnh lý tim mạch
=> Cần khống chế nhịp, theo dõi huyết động, ECG, làm lại men tim, làm thêm các xét nghiệm giúp chẩn đoán xác định nguy cơ tim mạch : NT-ProBNP, Siêu âm tim tại giường …vv
5.Tổng phân tích nước tiểu Protein 2+, BN tiểu đạm, nhiễm trùng tiểu (?)
6.Bụng bệnh nhân chướng căng, tồn lưu dịch và nôn liên tục ra dịch dạ dày, tăng đường huyết : Phù hợp bệnh cảnh nhiễm trùng huyết, chưa loại trừ các bệnh lý đường tiêu hóa
7.Vấn đề tăng đường huyết : trong bệnh cảnh nhiễm trùng huyết – chưa loại trừ bệnh nhân có bệnh đái tháo đường trước đay không điều trị
8.Người bệnh động kinh thường sử dụng các loại thuốc lá không rõ nguồn gốc – chưa loại trừ suy thượng thận cấp do thuốc
9.Đặc điểm lối sống của bệnh nhân : Ngoài bán thuốc lá còn cho vay nặng lãi + cầm nhiều đầu chơi hụi (Cái này khai thác được từ nguồn tin ông thợ cắt tóc cung cấp !!!!) => Chưa loại trừ rối loạn tri giác do sử dụng chất kích thích, chất gây nghiện …vv
Dù là kịch bản nào diễn ra : riêng lẻ hay kết hợp nhiều kịch bản cùng lúc – thì cũng đều nặng và hết sức phức tạp và mất nhiều thời gian để hoàn thành (!!!)
Cũng may anh ruột bệnh nhân cũng đã có mặt ở bệnh viện nên việc hoàn thất thủ tục hành chính không gặp nhiều khó khăn (ký giấy cam kết chọc dịch não tủy, đặt CVC …vv đều được hoàn tất)
Sau khi nhận bàn giao 100tr thì ông anh biến mất, còn lại mỗi 2 đứa cháu (là con ông anh nọ) ở lại chăm, thấy trẻ măng hỏi ra thì một đứa mới lớp 12, một đứa đang học đại học, kể cũng tội …
—***—
Mình nhanh chóng bù dịch, vận mạch, kháng sinh tĩnh mạch kết hợp sớm (xử trí bệnh cảnh shock nhiễm trùng) cho bệnh nhân, đồng thời mời các bác sĩ chuyên khoa sâu : Khoa Nội Thần Kinh, Khoa Truyền Nhiễm, Khoa Tim Mạch, Khoa Hô Hấp, Khoa Nội Tiết …) xuống cùng hỗ trợ điều trị (ghi hồ sơ)
Sau khi hội chẩn gần chục chuyên khoa sâu, các bác sĩ lâm sàng thống nhất cần chọc dịch não tủy cho bệnh nhân, sau khi đã có cam kết đồng ý của người nhà, mình lôi em bs Hằng @Đậu Đanh Đá xuống chọc : dịch trong, chưa biết kết quả xét nghiệm dịch não tủy thế nào, nhưng thấy dịch trong tất cả ai cũng mừng húm (…)
Kết quả xét nghiệm dịch não tủy : Bạch cầu : có 01 con thôi – ai cũng thở phào nhẹ nhõm (…)
Liên hệ bệnh viện Nhiệt Đới sang hội chẩn, gần tết nên mấy viện trung ương cũng ngập bệnh nhân, lại vào ngày nghỉ T7 CN nên liên hệ mãi mới mời được bs bên Nhiệt Đới sang, Bs Nhiệt Đới cũng không nghĩ đến viêm não màng não …
Các kết quả xét nghiệm mình làm thêm cũng lần lượt có, đều cho kết quả khả quan
Kết quả chụp CTScan Sọ Não : cho hình ảnh bình thường, không ghi nhận xuất huyết não màng não
HbA1C 5.6% trong giới hạn bình thường
Siêu Âm Tim : Giảm động nhẹ thất trái, chức năng tâm thu thất trái 48% có thể tạm yên tâm
NT-ProBNP : 772 ( bình thường khoảng tham chiếu < 125pg/mL)
Xét nghiệm các chất gây nghiện trong nước tiểu (âm tính)
Những kịch bản tồi tệ nhất đã không xảy ra rồi, bây giờ chỉ cần tập trung điều trị nhiễm trùng huyết cho bệnh nhân mà thôi …
—***—
Sau 02 ngày”nã” kháng sinh tĩnh mạch tích cực thì các chỉ số xét nghiệm dần chuyển biến tốt :
Bệnh nhân đỡ sốt, nhịp tim trở về bình thường, huyết áp ổn, bạch cầu giảm dần về bình thường, đường huyết ổn định, men tim giảm dần …vv
Mặc dù vậy, bệnh nhân vẫn tiếp tục hôn mê không cải thiện về tri giác (!!!???)
Mình lại mời hội chẩn 500 bác sĩ chuyên khoa : Khoa Nội Thần Kinh, Khoa Truyền Nhiễm, Khoa Tim Mạch, Khoa Tiêu Hóa, Khoa Nội Tiết, BV Nhiệt Đới …vv cùng đánh giá lại bệnh nhân (!!!)
Những gì làm được đã làm hết khả năng, chỉ còn biết hi vọng điều trị nhiễm trùng huyết tốt, bệnh nhân sẽ hồi phục mà thôi (…)
—***—
Đến buổi sáng ngày 20/1 – 26 âm lịch, bệnh nhân hồi phục tri giác, tự rút nội khí quản, ngồi dậy, tự ăn uống sinh hoạt tại giường, còn sốt nhẹ 37,5 độc C, xét nghiệm bạch cầu trở về bình thường, men tim giảm dần về chỉ số bình thường, ECG nhịp về bình thường
Mình chuyển bệnh nhân từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng nhỏ hơn để tiện theo dõi và tránh lây nhiễm
Đoạn mình có “Phỏng vấn” bệnh nhân lúc mới hồi phục tri giác !!!
—***—
Lúc bệnh nhân chuyển qua phòng lưu nhỏ hơn ( một mình một phòng) cũng là buổi sáng mình tạm ra trực sau mấy ngày gồng gánh liên tiếp (vừa trông hộ ông anh 1 tối + 1 ngày trực liên tiếp theo)
Bàn giao lại bệnh nhân cho bác sĩ trực sáng 26 tết, mình về nhà chẳng buồn dọn dẹp nhà cửa hay ăn uống gì, ngủ lăn quay đến tận tối …
—***—
Đến 29 tết mình mới đi trực lại, nghe giao ban thấy bảo bệnh nhân hồi phục tốt lắm, còn thường xuyên tụ tập anh em bạn bè trong phòng bệnh làm ảnh hưởng đến bệnh nhân khác (…)
Lúc nhận trực đại ca bàn giao lại cho mình bảo : Bệnh nhân đêm qua còn thu hụi trong buồng bệnh, sáng nay anh làm hết xét nghiệm lại một lần nữa rồi đấy, chú máy xem thế nào rồi cho bệnh nhân xuất viện đi …
Nhận trực xong chưa kịp hỏi chuyện cho ra nhẽ thì đã thấy ngoài cửa buồng bệnh mấy thanh niên săm trổ tay cầm cục tiền to nhỏ ra vào ồn ã như đi hội
Mình vào hỏi thăm tí, thấy kháng sinh chưa dùng đủ ngày, mình chuyển từ truyền tĩnh mạch qua viên uống, kê đơn rồi cho bệnh nhân xuất viện (…)
—***—
Tết âm lịch khoa hồi sức thiếu người vì một chị nghỉ sinh, mình hì hục “cầy” từ 29, mùng 1, mùng 4, mùng 7 âm lịch (…)
Sáng mùng 8 cũng là 1.2 dương lịch, hàng quán đã bắt đầu mở cửa bán trở lại
Buổi sáng mình ngồi caffe quán cổng bệnh viện với ông anh khoa ngoại, ông anh cũng trực tết chẳng kém mình mấy buổi, đêm qua lại mới mổ cấp cứu mấy ca chấn thương, cả đêm căng thẳng nên sáng ra ông anh vừa nốc caffe vừa đốt thuốc vừa “oánh” games khói um một góc quán (…)
Lúc vừa hút xong điếu cuối cùng, ông anh lục túi áo đưa tiền bảo mình qua bên kia đường, mua dùm bao thuốc …
Mình đêm qua cũng thức xuyên đêm cấp cứu mấy ca nặng, vừa ngáp vừa cầm hai tờ tiền chẳng nhớ rõ mệnh giá qua đường
Đến sạp thuốc nọ mình mắt nhắm mắt mở bảo “Chị cho em bao thuốc”
Chị bán thuốc thân hình phốp pháp, ăn mặc sành điệu với chiếc áo trễ cổ xẻ rãnh sâu hóm, đầu chị đội chiếc mũ kiểu lưỡi chai nhưng để hở tóc (kiểu mũ chỉ nhằm che ánh nắng chói mắt – Mũ Ki-tê-rết -sư trong “Cuốn Từ Điển Kỳ Bí”) chiếc lưỡi hai lớn khiến mình không nhìn rõ mặt khi chị cúi xuống
Lúc cầm bao thuốc lá ngẩng lên chị cười to :
“Ồ bác sĩ Hùng, bác đi mua thuốc lá đấy à …???!!!!”
Rồi chưa kịp để mình trả lời, chị đon đả :
“em là Dung đây, mới nằm viện hồi tết đó, bác sĩ chữa cho em đó, bây giờ em khỏe hẳn rồi nè …”
Rồi tay chị thoăn thắt cầm tiền, đếm tiền, rồi đưa thuốc cho hai ba người khách xung quanh
Lúc đưa bao thuốc cho mình chị cười tủm tỉm :
“Riêng bác sĩ thì em lấy 25 nghìn thôi
Miễn phí dòm Vú !!!”
Sài Gòn
Tháng 3.2020
#Dr.Kitchen
——————————————-
“Rằng đời người bác sĩ không chỉ có bệnh tật và chết chóc
Mà vẫn còn những niềm vui nho nhỏ
Rất khó để diễn đạt bằng lời …”
Cám ơn chia sẻ của anh