“Nhầm”
Sáng đến viện làm, sếp giao cho ca bệnh nhân rất nặng trong phòng ICU, sếp bảo hôm chủ nhật em đón ông ấy vào viện, đặt nội khí quản cho ông ấy, máy thở cũng em điều chỉnh (…) hôm nay em tiếp tục điều trị cho ông ấy khoẻ “ra” được viện đi (!!!)
Giao ban xong vào khám bệnh nhân thì tình trạng đã rất nặng rồi : suy hô hấp nặng, huyết áp tụt, ứ CO2, toan hỗn hợp nặng, pH máu 7.0 đang thở ngáp, suy gan, suy thận, loạn nhịp tim …vv sợ rằng không qua khỏi
Mình liên hệ người nhà mời vào phòng hành chính giải thích
Lúc sau người nhà tụ tập đông đủ, mặt ai cũng căng thẳng và đăm chiêu – đại diện là con trai cả của bệnh nhân ngồi bên cạnh mặt hầm hầm không nói năng gì, ngó thấy hình săm dạ xoa kín cánh tay khiến mình càng hoảng bảo có khi gặp “thứ dữ” rồi (…)
Mình hết sức nhẹ nhàng, hoà nhã : từng lời nói chuẩn mực, có chủ ngữ vị ngữ rõ ràng rành mạch, tích cực sử dụng kính ngữ thể hiện sự tôn trọng như “dạ xin thưa quý gia đình” “xin phép tự giới thiệu” “xin được giải thích về tình trạng của bác” “xin quý gia đình thông cảm” “có điều gì sơ suất xin được lượng thứ” v.v…
Vừa giải thích mình vừa phải để ý thái độ, nét mặt của từng người một, đặc biệt là người có “cánh tay dạ xoa” bên cạnh – để nếu có gì không ổn là tìm cách chuồn ngay !!!
Trong lúc mình đang giải thích thì điều dưỡng hành chính lại chạy vào thông báo viện phí của bệnh nhân sau 4 ngày năm viện lên đến hơn chục triệu, do bệnh nhân không có bảo hiểm y tế – nên thu viện phí hoàn toàn (!!!) Lúc nghe thông báo số tiền xong người nhà bệnh nhân đều đứng ngồi không yên rồi người nọ bảo người kia gom cho đủ số tiền viện phí còn đưa bố về nhà
Giữa lúc không khí ồn ã con trai cả bệnh nhân đập bàn cái rầm rồi quát to bảo : Trật tự đi, tiền nong rồi sẽ có, để yên cho bác sĩ giải thích !!!
Tức thì không khí trở nên yên ắng, “Cánh tay dạ xoa” có khác, từ lời nói đến “sức đập” đều có uy lực ghê gớm, bất cứ ai cũng sẽ bị uy hiếp bởi cái đập bàn như thế – bao gồm cả thằng bác sĩ là mình (!!!)
Sau một hồi tư vấn giải thích thì gia đình người bệnh cũng đồng ý ký vào hồ sơ bệnh án để đưa bệnh nhân về nhà, chỉ gặp gia đình người bệnh có một lúc mà cảm giác thời gian trôi qua vài năm, sau khi ký hồ sơ xong người nhà hỏi về thanh toán viện phí có cần đóng tiền ngay không : Theo quy định thì đúng là cần đóng tiền ngay, nhưng trong tình cảnh nhạy cảm : mình đành nói khéo bảo thôi gia đình có bao nhiêu thì đóng bấy nhiêu, khi nào ổn ổn quay lại bệnh viện thanh toán nốt cũng được
Người Anh cả lúc này đứng lên cất giọng ồm ồm hỏi :
– Như vậy là xong thủ tục chưa bác sĩ ???
Mình lúc này vẫn đang ngồi trên ghế, đang kẹp đống biên bản giấy tờ vào hồ sơ để tránh thất lạc (…) mới ngước đầu lên nói :
– Dạ thưa gia đình, thủ tục cho bệnh nhân xuất viện đã xong …
Bất ngờ người con cả giơ “cánh tay dạ xoa” vung lên về phía mình
Ngay lập tức theo phản xạ mình lấy hai tay che mặt – vì mặt là bộ phận quan trọng cần bảo vệ, gì chứ “Cánh tay dạ xoa” kia mà táng vào mặt thì vỡ xương hàm là cái chắc !!! đồng thời chân phải mình co lên bảo vệ các cơ quan ở bụng, miệng liên tục kêu bảo :
“Ối zời ơi em xin lỗi, em xin lỗi, em chỉ là bác sĩ điều trị thôi, em không biết gì đâu, đóng nhiều tiền là do không có bảo hiểm, do chính sách phúc lợi, do hệ thống, do bọn chóp bu, lợi ích nhóm …v.v chứ không liên quan gì em đâu !!! Xin anh và quý gia đình tha cho em, đừng đánh vào mặt …”
Nghe tiếng la thất thanh của mình cộng thêm tiếng bàn ghế inox va vào nhau loảng xoảng, điều dưỡng hành chính nhanh tay nhấc điện thoại gọi bảo vệ, nhưng đường dây báo máy bận, quay số di động cho bảo vệ trực gác thì báo thuê bao, lúc này nhân viên y tế đứng đầy xung quanh phòng hành chính nhưng số lượng người nhà quá đông, không ai dám làm gì, bên trong phòng có duy nhất một mình bs Hùng khung cảnh như dê non giữa bầy sói đói (sói đầu đàn có săm trổ hình dạ xoa kín chân trước bên phải !!!)
Sau khi vừa la hét vừa tranh thủ be bịt các cơ quan bộ phận quan trọng trên cơ thể, cảm thấy chưa có chỗ nào bị tổn thương : Mình mới hé mắt ra nhìn, thì thấy người nhà bệnh nhân đứng xung quanh cũng hoảnh, con cả bệnh nhân hốt hoảnh lắng giọng nhỏ nhẹ bảo :
– Bác sĩ ơi em có làm gì đâu, em định đưa tay ra bắt tay cảm ơn bác sĩ vì đã chăm sóc bố em suốt thời gian qua thôi mà …
#ChốngBạoHànhYTế
#NhữngNgàyThángỞSàiGòn
#DrKitchen
#HìnhSăm
#CánhTayDạXoa
#VỡXươngHàm
#PhảnXạCóĐiềuKiện
Sài Gòn
20.11.2019