Bác Sĩ Có Thể Trở Nên “Giang Hồ” Được Không (???!!!)
Thỉnh thoảng có ngày nghỉ hiếm hoi rảnh rỗi, nghĩ chuyện bệnh viện tự nhiên nó chán (!!!) nên mình lại vết về thời sinh viên đầy ắp kỷ niệm đáng nhớ …
———***———
Năm thứ 5 Đại Học mình bắt đầu đi chuyên khoa lẻ, mặc dù tổng số môn học trong năm vẫn không đổi nhưng học và thi theo kiểu “cuốn chiếu” : Tức là mỗi một môn tập trung đi học lý thuyết và thực hành liên tục trong 2-3 tuần sau đó thi kết thúc muôn học luôn (!!!) Chính vì không còn phải lăn lộn hàng tháng trời với đủ các môn học đan xen, cũng như cả tháng ôn thi cùng lúc nhiều môn nên có thể nói năm thứ 5 đúng là “thiên đường” của sinh viên Y (!!!)
Mình thường chỉ đi học buổi đầu tiên (để biết vị trí khoa phòng + biết mặt giảng viên) rồi trốn học nguyên 2 tuần (!!!)
Hôm nào có lịch giảng trên bệnh viện hay lịch học lý thuyết trên giảng đường mình ném cho thằng tổ trưởng cái máy ghi âm (hồi đấy mình có cái máy ghi âm Sony loại chuyên dụng dành cho phóng viên có 3 mic thu âm rất sịn !!!) Được một thời gian tổ trưởng cũng chẳng thấy mặt đâu giảng đường vắng hoe nên mình phải “gửi” máy ghi âm cho lớp trưởng, bí thư, mấy thành viên chăm học trong lớp và cả ngoài lớp nữa … hết sức vất vả (!!!)
Đến sát ngày thi mình đối chiếu xem danh sách giảng viên xem thầy nào hỏi thi (thi vấn đáp) thì lấy file ghi âm bài giảng cả lý thuyết lẫn lâm sàng của thầy ngồi nghe và nghiền ngẫm cả đêm hôm trước (!!!) Sáng hôm sau thi vấn đáp các thầy chỉ cần hỏi câu : “Cậu có đi nghe bài tôi giảng không ???!!!” Là mình chém “Em đặc biệt thích cách giảng bài của thầy nên không bỏ bất cư bài giảng lý thuyết cũng như lâm sàng nào …” Rồi mình “chém” ra tất cả những gì đêm qua nghe được trên file ghi âm – tất nhiên mình thường lồng ghép quan điểm cá nhân của bản thân kết hợp cả phân tích cơ chế “sinh lý bịa” mà mình tự nghĩ ra – khiến các thầy rất thích thú mà cho điểm cao ngất (!!!)
Nhờ vậy mà mình lần lượt qua tất cả các môn Mắt, Tai Mũi Họng, Răng Hàm Mặt, Ung Thư, Y Học Hạt Nhân, Y Học Cổ Truyền, Pháp Y, Phục Hồi Chức Năng … với kết quả cao chưa từng thấy (!!!) đặc biệt 2 tuần học Tâm Thần thầy cho mình những 9 điểm lâm sàng mà không cần xem bệnh án …
———***———
Năm thứ 5 có thể nói là năm học đúng nghĩa của sinh viên Y vì bất cứ ai – bằng cách này hay cách khác – có đủ thời gian để trải nhiệm và tận hưởng cuộc sống sinh viên theo đúng nghĩa (Năm 4 trở về trước thì quay cuồng với lịch giảng đường – thực hành – bệnh viện cả ngày cả đêm không có cả thời gian để thở !!!) Những sinh viên chăm học thì tranh thủ thời gian gỡ điểm (điểm năm thứ 5 thường rất cao) xin đề tài, nghiên cứu khoa học, học thêm ngoại ngữ …vv còn sinh viên mất phương hướng và lười chẩy thây như mình thì tận hưởng cuộc sống cũng như tìm kiếm trải nghiệm vớ một niềm khát khao mãnh liệt …
Hồi đấy mình bắt đầu tìm hiểu công nghệ di động, cũng như mày mò sử dụng smart-phone cùng với thằng bạn thân !!!
Những năm 2012 khi mà những người xung quanh đa số vẫn sử dụng những chiếc điện thoại Nokia cục gạch chỉ có duy nhất chức năng Nghe-Gọi-Nhắn Tin (Future-Phone) hay lác đác nhìn thấy đâu đó những chiếc O2 màn hình điện trở dùng cây bút hoặc que tăm chọc chọc …vv Thì mình và cậu bạn thân đã bắt đầu trên tay những chiếc điện thoại màn hình cảm ứng điện dung : sử dụng điện sinh học của cơ thể với điện thế rất nhỏ để cảm ứng chính xác, hay những cảm biến tiên tiến nhất có mặt trên điện thoại hồi bấy giờ như : cảm biến tiệm cận – tự động tắt màn hình điện thoại khi đưa máy lại gần tai nghe gọi, sau khi để điện thoại cách xa tai thì màn hình tự động sáng trở lại, giúp tiết kiệm pin cho màn hình trong quá trình người dùng nghe cuộc hội thoại với thời gian kéo dài (!!!) Cảm biến ánh sáng giúp màn hình tự tăng giảm độ sáng khi ra trời nắng hay vào trong phòng với ánh sáng môi trường yếu hơn (!!!) Con quay hồi chuyển vốn chỉ có trên các phươnh tiện hàng không giúp thiết bị nhân biết góc nghiêng 4 chiều khiến điện thoại có thể tự động xoay ngang – dọc màn hình mỗi khi thay đổi tư thế cầm thiết bị …vv
Rồi công nghệ pin Li-ion, công nghệ tản nhiệt, ngăn bức xạ, điện toán đám mây, giải pháp phần mềm …vv
Những công nghệ hết sức tiên tiến trong lĩnh vực di động khiến một sinh viên Y vốn suốt ngày vùi đầu trong những cuốn giáo trình dầy cộp như được mở ra một chân trời mới đầy sáng tạo và đam mê !!!
Công nghệ hình ảnh với cảm biến và ống kính trên điện thoại còn hấp dẫn mình hơn thế nữa, cũng là khởi đầu cho niềm yêu thích với nhiếp ảnh sau này …
Mình đã chìm đắm trong những điều mới mẻ đó từ lúc nào không hay
Sinh viên chẳng có nhiều tiền, nên thời gian đầu chỉ có thể đọc các thông tin trên mạng cộng thêm theo dõi trên các diễn đàn công nghệ, về sau mò ra mấy trang web bán hành xách tay, hành đã qua sử dụng với giá rẻ hơn bọn mình tiết kiệm tiền sinh hoạt phí cộng với tiền làm gia sư dậy thêm cộng vay mượn anh em bạn bè thế là cũng đủ để sở hữu một chiếc smart-phone cho riêng mình (!!!)
Con smartphone đầu tiên của mình là con HTC Design HD xách tay mới cáu cạnh, cơ cấu máy móc trong nhóm bạn cùng đam mê cũng rất đa dạng như Samsung Galaxi S, HTC HD2, HD7 chạy Win Mobile …vv hết sức phong phú
Dần dần niềm đam mê của mình và cậu bạn thân đã lan truyền tới những người bạn xung quanh và cả sinh viên Y khoá dưới, dần dần ai cũng có smartphone để sử dụng phục vụ cho học tập, giải trí, tài liệu dần dần chuyển từ giáo trình dầy cộp sang một file word, bản pdf lưu trên máy, tài liệu phát tay bình thường cán bộ lớp phải nhận từ bộ môn, đem về lớp đếm đầu người phô tô copy ra cần đấy bản, đôi lúc tài liệu dầy quá quỹ lớp thì âm, phải đợi thu đủ tiền thì mới có bản phôt… thì giờ đây chỉ cần chụp hình rồi gửi qua group lớp trên mạng xã hội (!!!) Nếu tài liệu nặng và nhiều thì có thể đưa lên “dịch vụ lưu trữ đám mây” rồi khi cần chỉ việc kéo từ “trên mây” xuống smartphone đọc ngon lành …
Có một dạo hai thằng suốt ngày được anh em bạn bè nhờ đi test máy, hai thằng cũng nhệt tình chia sẻ niềm đam mê cháy bỏng, nên “có kèo” là đi, thành ra mấy cửa hàng điện thoại trên phố Thái Hà nhẵn cả mặt …
———***———
Smart-Phone thời kỳ đầu cũng chưa có nhiều và rẻ như bây giờ, đa phần ít sự lựa chọn và thường rất đắt nếu mua qua kênh phân phối chính hãng, giá tại các cửa hàng lớn như Viettel, FPT, Thế Giới Di Động …vv thường đội lên gấp rưỡi do thuế nhập khẩu, phí bảo hành, không những thế còn hay bị đổi phụ kiện (sạc cáp tai nghe) hay dán lại tem nhãn. Vì vậy lựa chọn đối với sinh viên là hàng xác tay từ các cửa hàng nhỏ lẻ chuyên bán hàng xách tay (trốn thuế) về với giá rẻ hơn hẳn (!!!) Hàng xách tay thì cũng đủ loại thượng vàng hạ cám …
Mình nhận ra một sự thật rằng, dù là cửa hàng uy tín nhất thời bấy giờ cũng đều có chung một kiểu kinh doanh : Đó là kinh doanh “Chăn Gà”
Tức là cửa hàng luôn có sẵn rất nhiều loại máy từ máy tốt, hàng xách tay đảm bảo cho đến hàng đã qua sửa chữa, mông má thay vỏ đục main câu dây chất lượng không ổn định (…)
Khi gặp khách hàng am hiểu công nghệ, sành sỏi, hiểu biết – cửa hàng sẽ đưa cho khách những chiếc máy có chất lượng tốt nhằm nhận được phản hồi tốt
Còn khi thấy khách có vẻ lờ mờ (gọi là “Gà”) thì bán hàng đểu hàng lỗi hàng “mông má” cho khách
Văn hoá bán hàng “mập mờ” nửa thật nửa giả này có lẽ vẫn còn tồn tại đến tận này nay …
Trong bối cảnh máy móc không biết đâu mà lần như vậy thì những người có nhiều kinh nghiệm cũng như kiến thức về công nghệ như mình và thằng bạn thân đặc biệt được coi trọng, hai thằng đã đi test máy cho không biết bao nhiêu anh em bạn bè và nhận được sự tin tưởng tuyệt đối (!!!)
———***———
Dạo đấy có một cậu em học đa khoa khoa dưới không may mua phải một con Samsung Galaxy hàng lởm – đem về dùng mấy ngày thì bị lỗi camera không chụp được ảnh (!!!)
Cậu em ở trong ký túc xá, cầu cứu thằng bạn thân mình nhờ tìm hướng giải quyết
Chiếc máy chỉ có hơn 5 triệu nhưng là nhiều tháng tích góp đi dậy gia sư của cậu em – thấu hiểu điều đó nên mình và thằng bạn thân quyết tâm tìm cách giúp đỡ cậu em khoá dưới đòi lại tiền (!!!)
Đầu tiên mình lên mạng tìm thông tin về cửa hàng đã bán con máy lởm : Thì đúng như dự đoán, cửa hàng chuyên bán hàng xách tay nhưng theo phong cách “chăn gà” chắc thấy cậu em sinh viên mới mày mò mua máy nên bán ngay con điện thoại lỗi (!!!)
Dựa trên những phản hồi về cửa hàng trên các diễn đàn công nghệ do người dùng chia sẻ, thì chủ cửa hàng là một người rất hung dữ và thường hành xử kiểu giang hồ khi bị khách phản hồi không tốt (!!!) Đã nhiều vụ khách hàng ngược lại bị doạ đánh và không đòi lại được tiền (…)
Đặc biệt có một anh công an đã phải kéo cả đơn vị đến gây sức ép với cửa hàng mới có thể đòi lại được số tiền đã bỏ ra …
Quả thật khi cậu em khoá dưới gọi điện cho chủ cửa hàng trình bày việc máy mới mua về đã bị lỗi camera thì ngay lập tức bị chủ cửa hàng chửi bới và kiên quyết không đổi máy mới hay hoàn lại tiền mặc dù còn trong thời gian bảo hành 1 đổi 1 (???!!!)
Trước tình huống khó khăn khi mà khả năng đòi lại được tiền mua máy khá thấp, mình và thằng bạn thân bàn nhau bảo bây giờ chỉ có một cách duy nhất : Đó là mình tập hợp anh em bạn bè đông đảo cùng đến cửa hàng để gây sức ép (!!!) dùng cách “giang hồ” để chống lại “giang hồ” hòng đòi lại quyền lợi chính đáng (…)
Mình và thằng bạn thân gọi cậu em khoá dưới ra một góc rồi bàn nhau bảo :
“Bây giờ 3 thằng mình mỗi người về tập hợp những anh em bạn bè giang hồ to cao bặm trợn biết đánh nhau thì càng tốt – để chủ nhật “kéo quân” đến cửa hàng đó gây sức ép đòi lại tiền !!!!”
Bọn mình còn phân công nhiệm vụ cụ thể cho mỗi người :
-Tuấn Anh (thằng bạn thân mình) sẽ dùng con Samsung Captivate quay clip lại làm bằng chứng
-Hùng sẽ dấu máy ghi âm trong túi áo để bí mật ghi lại bằng chứng nếu nhân viên ở cửa hàng ngăn chặn không cho Tuấn Anh quay phim
-Cậu em khoá dưới có nhiệm vụ chuẩn bị đầy đủ giấy tờ mua bán cũng như vỏ hộp máy, chụp lại tình trạng máy móc cũng như trạng thái lỗi để làm đối chứng …vv
Kế hoạch “gọi bọn” được chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng từ trước đến vài ngày, tính đến toàn bộ các khả năng có thể xảy ra, ai cũng hừng hực khí thế chờ đợi đến cuối tuần (…)
Mình từ bé đến lớn vốn hiền lành nhút nhát, chưa từng đánh nhau với ai bao giờ – ngược lại chỉ toàn bị bắt nạt (!!!)
Suốt mấy ngày trời mình nghĩ nát óc, rà soát hết cả friend list không tìm được thằng bạn nào mặt mũi bặm trợn hay thích đánh nhau cả (…)
Trong khi bản thân mình khi đấy sinh viên đói ăn người gầy vắt veo, chỉ có đúng 51kg (!!!)
Cuối cùng mình rủ thằng bạn cùng phòng đang học Công Nghệ Thông Tin đi cùng – thằng bạn mình có biệt danh là “Việt Bệnh” – tên đúng như người – thằng bạn cùng phòng thận chí gầy hơn cả mình do thức khuya cầy games – nó nặng kém mình hẳn 1kg (!!!)
Chờ mãi đến ngày chủ nhật, mình chuẩn bị sẵn sàng máy ghi âm – đã được sạc đầy pin – dấu trong túi áo ngực, chỉ cần ấn nút là sẵn sàng ghi lại bằng chứng (!!!)
Đoạn mình đưa cho thằng Việt Bệnh cái mũ bảo hiểm hàng chính hãng của mình bảo nó cầm theo sẵn sàng “sử dụng” khi cần (!!!) Rồi cả hai thằng khí thế rời khỏi nhà đến bảng tin của trường là địa điểm “hội quân” (!!!)
———***———
Mình và Việt Bệnh đến nơi thì thấy có tầm chục thanh niên đã chờ sẵn ở bảng tin giữa sân trường, từ xa thấy đông đông mình cũng thấy an lòng (!!!)
Đến nơi đã thấy Tuấn Anh cùng thằng em khoá dưới chờ sẵn, mỗi anh em rủ thêm được những 3-4 anh em đi cùng, nên tính cả phòng mình tổng cộng có 12 anh em đang hừng hực khí thế !!!
Lúc này nhìn kỹ thì ngoài Tuấn Anh và cậu em khoá dưới mình biết mặt từ trước, thì những anh em còn lại hoá ra cũng toàn sinh viên Y trong Ký Túc Xá, thanh niên nào cũng đeo kính cận dầy cộp, gầy giơ xương, có thanh niên còn xanh xao thiếu máu (!!!)
Mình kéo áo Tuấn Anh và cậu em khoá dưới ra một góc hỏi nhỏ :
-Sao đội quân nhà mình toàn mấy thanh niên gầy nhom đeo kính thế ???!!!!
-Không ai quen dân giang hồ anh chị gì à …
Tuấn Anh cười khổ bảo :
-Khó lắm mày ơi, tao chỉ toàn quen anh em trong ký túc xá, toàn sinh viên Y thôi
Thằng em khoá dưới cũng ngán ngẩm bảo :
-Mấy thằng bạn em nó chỉ đi theo hỗ trợ anh em mình thôi, không đánh nhau được đâu (…)
Rồi thằng em quay ra chỉ sang Việt Bệnh hỏi :
-Cái anh đi cùng anh có biết đánh nhau không ???!!!
Mình khẽ thở dài bảo :
-Thằng bạn anh nó chỉ biết đánh nhau trên games thôi …
Tình hình “nhân sự” có vẻ không được như mong đợi, hoá ra những gương mặt được cho là “bặm trợn” nhất có thể tập hợp được toàn cao lêu nghêu gầy nhom thiếu chất với đeo kính (…)
Mình chợt nhận ra sinh viên Y là như vậy, thật khó có thể trông đợi khả năng đánh nhau từ sinh viên Y
Nhưng đã theo lao thì phải theo lao : Cả nhóm vẫn quyết định “kéo quân” đến cửa hàng điện thoại xách tay nọ để đòi quyền lợi (!!!)
Đoạn mình đèo Việt Bệnh trên con Wave RSX đời 2009 cũ, hai thằng lăm lăm cái mũ bảo hiểm trên tay hừng hực khí thế (!!!)
Tuấn Anh cũng đèo thằng em khoá dướ trên con Wave đỏ hết sức căng thẳng vừa đi vừa ra hiệu cho mình để dẫn đường (…)
Nhưng cả hai phải cố gắng đi chậm vì mấy thanh niên khoá dưới trong ký túc xá đang đạp xe theo sau vì mấy thanh niên còn chưa có xe máy …
———***———
Hừng hực khí thế là vậy : Nhưng không hiểu sao khi vừa đến cửa hàng thì “khí thế hừng hực máu lửa” trước đây của cả bọn không hiểu sao biến đi đâu hết mất
Có 1 đoạn cầu thang lên xuống ngoài cửa mà thằng nọ đùn đẩy thằng kia không ai dám bước vào trước
Đúng là không thể trông đợi gì nhiều hơn từ sinh viên Y
(…)
Thằng Việt Bệnh vẫn lăm lăm cái mũ bảo hiểm, nép sát sau lưng mình (!!!) Trước đó mình đã dặn dò kỹ mỗi thằng trong “đội quân” trước khi đến cần chuẩn bị sẵn một cái mũ bảo hiển loại tốt để đội trên đầu, để đề phòng nếu có xô sát xảy ra thì còn bảo vệ được cơ quan quan trọng nhất – đó là sọ não (!!!) Nhưng có mấy cậu em khoá dưới trong ký túc xá chưa có xe máy nên không kịp mượn được mũ bảo hiểm, rất may Y1 đang học quân sự nên tất cả đều mượn được mũ cối để đội, tất nhiên phải trả lại trước thứ 2 để chúng nó còn thi tháo lắp súng (…)
Khi cả bọn bước vào cửa hàng, chỉ có 1 nhân viên nam đang bán máy cho khách và một nhân viên nữ thu ngân, thấy đột nhiên có đông người lao vào cửa hàng lăm lăm mũ bảo hiểm, đội mũ cối, tay điện thoại quay phim chụp ảnh … cả hai nhân viên đều tái mặt (!!!) Trước khí thế áp đảo của lũ sinh viên Y suy dinh dưỡng thiếu máu, nhân viên cửa hàng dạ vâng nghe thằng em trình bày vụ việc mua phải máy lỗi bèn gọi điện cho chủ cửa hàng xin chỉ đạo từ xa (…) Đoạn chủ cửa hàng nói vọng trong điện thoại hỏi “Chúng nó có đông không, bao nhiêu người ???!!!!” Nghe đến đấy cả bọn vã mồ hôi hột vì vốn đã nghe tiếng chủ cửa hàng giang hồ từ trước, thằng Việt Bệnh tay run bần bật nhưng vẫn lăm lăm cái mũ bảo hiểm kéo mình nói nhỏ bảo “Có gì thì tao chạy thoát thân trước nhé” mình mồ hôi ra ướt sũng nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh ra hiệu cho tất cả bình tĩnh
Nhân viên nam cũng đang mặt cắt không còn giọt máu khẽ trả lời vào trong điện thoại : “Anh ơi có hơn chục người …”
Ngay lập tức nghe tiếng thanh niên chủ cửa hàng trả lời lại bảo “Đông thế thì trả chúng nó tiền đi …”
Rồi nhân viên thu ngân nhanh chóng nhận lại máy, đưa lại tiền không thiếu một đồng
Sau khi cậu em đếm đủ tiền thì cả lũ nhanh chóng rút êm về trường, dọc đường để ý thấy ai nấy cũng mồ hôi ướt sũng …
Đúng là không thể trông đợi được “giang hồ to cao bặm trợn thích đánh nhau” từ lũ sinh viên Y (!!!)
———***———
Câu chuyện xảy ra đã lâu, cũng là một kỷ niệm đáng nhớ thời sinh viên khốn khó : Nhưng mình nhận ra một điều rằng, dù là những sinh viên còn đang mài đít trên giảnh đường, hay sau này là những bác sĩ ở nhiều chuyên ngành khác nhau, nhiều vị trí, nhiều bệnh viện khác nhau, với đủ những khó khăn của ngành nghề, của cuộc sống … nhưng tận sâu trong tâm khảm, họ vẫn là những người hiền lành, chăm chỉ, tận tâm và lương thiện (!!!) Bởi vì môi trường giáo dục, môi trươnhf sống, quá trình trưởng thành đặc trưng của sinh viên Y từ bé đến lớn là như vậy, ngành nghề của họ là như vậy, bản chất con người của họ là như vậy đấy …
Một người bác sĩ cho dù cố gắng ép buộc họ thế nào cũng không thể trở nên côn đồ, hung hãn và ác độc (!!!) Bởi vì quá trình trưởng thành và các mối quan hệ xong quanh không thể khiến họ trở thành như vậy, hay bởi vì ngành nghề đã lựa chọn họ …vv
Vậy mà xã hội hiện tại đang ép buộc bác sĩ đóng quá nhiều vai, từ nhà đạo đức, nhà tu hành chuẩn mực cho đến nhà kinh tế, nhà quản lý, nhà từ thiện, điều tra viên thậm chí cả võ sư (…)
Ở khắp mọi nơi bác sĩ đang hàng ngày hàng giờ bị thoá mạ, hành hung, cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng toàn xã hội lại không hêt mảy may quan tâm hay có bất cứ động thái gì nhằm thay đổi tình hình
Mỗi khi có bác sĩ và nhân viên y tế bị tổn thương, lãnh đạo bệnh viện thậm chí còn tổ chức “huấn luyện” cho các bác sĩ học võ công ???!!! Muốn họ tự bảo vệ mình (???!!!)
Điều đó là không tưởng (!!!) Mà thực chất chỉ là một hình thức những kẻ đứng đầu “chữa cái ngọn” nhằm lừa phỉnh, xoa dịu dư luận hay an tâm ảo chính những nhân viên y tế dưới quyền để họ khỏi bất an mà tiếp tục bán mạng làm việc, để không xảy ra bất mãn đình công, rồi sẽ đến lượt một người khác bị hành hung …
Quả thật vấn đề nằm ở tận sâu trong gốc rễ của xã hội, mà trách nhiệm chính thuộc về những nhà quản lý cầm đầu hệ thống
Như lời một người thầy đáng kính đã nói :
“Coi thường quyền lợi và sự an toàn của nhân viên Y Tế
Chính là coi thường sức khoẻ nhân dân”
Rồi một ngày nào đó, ở đâu đó, sẽ lại có nhân viên y tế bị đánh đập hành hung, rồi bệnh viện sẽ tổ chức huấn luyện võ thuật cho các bác sĩ và điều dưỡng tại hội trường giao ban như một trò lố …
Sài Gòn
Tháng 6.2020
Dr Kitchen
Đọc truyện của anh như kiểu đọc truyện trinh thám vậy đó
Hồi hộp đên từng cen ti mét..
Cám ơn Anh
Đọc bài của bạn để hít thêm doping nhiệt huyết. Dạo này đang bị nữ hoàng băng giá đóng chiếm nguyên cả bản full