Có Xứng Đáng ?!
Một bệnh nhân nam vào viện vì xuất huyết tiêu hoá trên do loét dạ dày, sau một đợt điều trị ổn định bệnh nhân đã được xuất viện, bệnh nhân không có thẻ bảo hiểm y tế, tuy nhiên chi phí tại bệnh viện công lập đối với những mặt bệnh cơ bản thường không quá cao, vẫn nằm trong khả năng chi trả của phần lớn người dân, ngày hôm nay bệnh nhân nhận bảng thanh toán viện phí, sau một hồi ngồi “nghiên cứu” bảng kê viện phí : Bệnh nhân chạy từ khoa Tiêu Hoá xuống khoa Cấp Cứu với tâm trạng hết sức bất bình (!!!)
Bệnh nhân đập bàn đập ghế bảo :
-Tại sao lũ chúng mày lại đi lừa tiền của người bệnh đang trong cơn hoạn nạn – là tao đây !!!!???
Thử hỏi lũ chúng mày có còn tính người nữa không (???!!!)
Rồi bệnh nhân tuôn ra thêm một tràng những lời nói tục tĩu (!!!) Khiến tất cả nhân viên y tế đang làm việc trong khoa cấp cứu đều phải chú ý (…)
“Guồng máy” vốn luôn hoạt động nhịp nhàng không ngơi nghỉ tại khu vực “đầu sóng ngọn gió” của bệnh viện phải khựng lại trong phút chốc …
Bệnh nhân nhập viện chưa lâu, lại vào trong đêm trực của mình, thái độ từ khi nhập viện của bệnh nhân đã không được tốt cho lắm – nên tua trực ngày hôm đó đều chú ý lưu tâm – nên mình nhớ bệnh nhân khá rõ (!!!)
Đợi bệnh nhân ngưng chửi bới, mình bèn ôn tồn nhẹ nhàng hỏi xem bệnh nhân có nỗi bức xúc gì thì cùng tìm cách giải quyết (…)
Tất nhiên mình đã mở sẵn cửa phòng giao ban, trong thâm tâm kinh nghiệm nghề nghiệp nhiều năm ở khoa cấp cứu cũng như bản năng đã định hình một “lộ trình” thoát thân – và chỉ dám đứng sau ô cửa kính nơi quầy tiếp nhận để giao tiếp với người bệnh đang bức xúc mà không dám ló mặt ra ngoài.
Như chỉ đợi có thế, bệnh nhân ném bảng kê viện phí về phía mình rồi chất vấn hỏi :
-Tại sao, tại sao trong bảng kê viện phí lại có 10 chiếc găng tay (???!!!!)
Tao nhớ rõ ràng hôm vào đây có được đeo cái găng tay nào đâu (???!!!)
Tao tay trần mà (!!!)
Thế này là ăn chặn tiền viện phí của bệnh nhân à (???!!!)
Thế này là lừa đảo chứ còn gì …
Trong lúc này điều dưỡng hành chính cũng đang tranh thủ rà soát trên phần mềm máy tính xem có vấn đề gì sai sót khiến bệnh nhân bức xúc không (???)
Rồi dường như nhận ra mình định nói gì đó sẽ làm tình hình thêm căng thẳng, điều dưỡng trong khoa cấp cứu biết tính cách mình thẳng thắn chẳng nể nang ai bao giờ nên thường cố gắng “lựa” tránh để mình tiếp xúc với những trường hợp bệnh nhân phức tạp, nên không đợi mình giải thích, điều dưỡng hành chính đã in bảng kê chi phí chỉ tính riêng tại khoa cấp cứu đưa cho bệnh nhân hết sức ngắn gọn dễ nhìn và bảo :
-Găng tay này là vật tư dành cho nhân viên y tế trong quá trình cấp cứu cho anh :
Có 10 chiếc = 5 đôi
Cụ thể như sau :
1 đôi bác sĩ đeo khi khám bệnh cho anh
1 đôi điều dưỡng lấy máu làm xét nghiệm
1 đôi điều dưỡng cắm dịch truyền
1 đôi truyền máu cho anh do anh bị mất máu …
Bệnh nhân nghe xong có vẻ đã hiểu ra, bèn hạ giọng xuống, những tưởng mọi chuyện đã được giải quyết xong thì bất ngờ bệnh nhân lại đập tay quát lớn :
-Tính ra mới có 4 đôi găng tay, chúng mày vẫn tính láo vật tư (!!!)
Mình lúc này đã không còn nhẫn nhịn được nữa bèn nói vọng ra :
-Đấy là lúc tôi khám bệnh cho anh phải “thông ass” (thăm hậu môn trực tràng kiểm tra phân) tôi sợ bẩn nên một lớp găng tay không đủ tôi phải lồng 2 lớp găng tay vào mới dám “thông ass” quả nhiên phân đen kịt như nhựa đường vừa tanh vừa thối hoắc …
Bệnh nhân lúc này đã xem xong bảng kê viện phí do khoa cấp cứu in ra thêm một lượt nữa không tìm ra lỗi nào nên đã lắng giọng xuống, chỉ lầm bầm nói thêm vài câu chửi thề rồi nhanh chóng chuồn thẳng (…)
Lúc sau mình đi ra bệnh phòng tiếp tục khám bệnh thì bà cụ bệnh nhân giường đầu tiên chứng kiến câu chuyện mới khẽ kéo tay áo mình xuống hỏi nhỏ :
-Bác sĩ ơi găng tay bác sĩ đeo có đắt không ???!!!
Nếu đắt quá thì tôi có thể trả thêm tiền của tôi để bác sĩ khám tôi được kỹ hơn chứ không như cái anh kia đâu …
Mình cười bảo :
-Bà ơi găng tay có 1 ngìn rưỡi 1 cái, 10 cái là 15 nghìn đồng, chẳng bằng cốc cafe buổi sáng …
Thực ra những quy định về vật tư y tế cũng như quyền lợi nghĩa vụ của người bệnh khi điều trị nội trú đều được in đầy đủ trong mục hướng dẫn phía sau chính bảng thanh toán viện phí, chẳng qua sự giận dữ hay uất hận đã che mờ tâm trí họ
Thử hỏi có mấy người cầm tấm thẻ bảo hiểm y tế khi vào viện đã chịu đọc những dòng chữ quy định in ngay đằng sau tấm thẻ ?!
Rồi mình chợt chạnh lòng nghĩ :
Vẫn là thanh niên đấy nhưng họ bước ra ngoài cổng bệnh viện cà phê cà pháo, ăn uống no say, mua bao thuốc lá không phải nghĩ, đôi khi làm dăm tờ vé số với giá trị tương đương, thậm chí bo cho “tay vịn” tính bằng những tờ tiền tươi mệnh giá cao nhất …vv mà không hề phải mảy may suy nghĩ – vì họ cho rằng những điều đó là xứng đáng
Chẳng lẽ những gì bản thân mình và những bác sĩ viện công khác ở khắp mọi miền tổ quốc – những nơi đầu chiến tuyến – đang hàng ngày hàng giờ phục vụ người bệnh : Lại không “xứng đáng” bằng những điều đó …
Là người khác tầm thường
Hay bản thân mình hèn kém
Để phải chịu sự đối xử như vậy (???!!!)
Khẽ thởi dài – Dù sao thì vẫn cứ phải tiếp tục công việc thôi …
———***———
Sài Gòn
23.10.2020
Đêm dài