Câu Chuyện “Bao Gạo” – Em Hãy Tin Rằng : Lòng Tốt Vẫn Còn Tồn Tại …
anhhung_245
19-09-2009, 12:26 PM
Câu chuyện “Bao Gạo”
Em Hãy Tin Rằng : Lòng Tốt Vẫn Còn Tồn Tại …
Bài Viết Được Đăng Trên Trang NEWS – Bacgiangonline . NÉT Tháng 9.2009
Câu Chuyện “Bao Gạo” – Em Hãy Tin Rằng : Lòng Tốt Vẫn Còn Tồn Tại …
Hà Nội đang có dịch Sốt Xuất Huyết, tối Chủ Nhật, anh phun thuốc muỗi đầy căn phòng nhỏ, vì sợ hít phải “hơi độc” nên anh đóng của ra ngoài đi dạo… Đường Hà Nội buổi tối tấp nập, nhất là ngày nghỉ, người và xe nối đuôi nhau, tiếng cười nói, tiếng còi inh ỏi …
Dạo bước qua con phố quen thuộc : Ngã tư Chùa Bộc-Phạm Ngọc Thạch-Tôn Thất Tùng… hồi mới đi học anh ấn tượng nhất cái ngã tư này : Thật là rộng lớn và cơ man nào là đèn tín hiệu, đi bộ phải chờ hàng phút để qua được đây …
Đèn đỏ, dòng xe từ phía trước dừng lại, anh thấy một cô bé mặc áo đỏ, đi bốt cao gót, thân hình mảnh khảnh vai vác một bao gạo to quá khổ trên lưng theo dòng người đi bộ băng qua ngã tư. Một cô gái vác 1 bao gạo, có gì đặc biệt chăng ???!!! chắc chắn là đi ở trọ, cuối tuần về quê xin bố mẹ mấy cân gạo mang lên ăn để tiết kiệm chi phí, ở cái đất Hà Nội này, thứ gì cũng đắt đỏ, tiết kiệm được phần nào hay phần đấy. Nhưng cái cách mà cô gái vác bao gạo thì thật không bình thường chút nào, bao gạo đè nặng ở trên khiến lưng cô chúi xuống , gần như vuông góc với chân, và vì lưng cúi quá thấp nên cổ cô phải nghểnh lên hết cỡ để có thể nhìn đường, nhưng vì nghểnh cổ lên lâu quá nên mỏi cổ , cô đành chúi mặt xuống đường mà đi, thỉnh thoảng mới nghểnh cổ lên để định hướng xem bản thân và bao gạo đã đi đến đâu, đã sắp đến chỗ rẽ hay sang đường chưa… cô và thân hình mảnh khảnh của cô trông hệt như một chữ “L” đang cố nằm ngang mà “bò” đi vậy …
Kể từ khi cô xuất hiện, hình ảnh của cô đã trở nên rất kì lạ trên con phố, tất cả mọi người đều chú ý đến cô, và nhất là cô lại đang đi bộ ngược chiều trên vỉa hè, rất nhiều người đi bộ nhìn cô với ánh mắt kì lạ và cười một cách diễu cợt, có 2 anh thanh nien to khỏe vừa đi tập thể dục về: chân đi dầy thể thao, mặc áo ba lỗ, cơ bắp nổi cuồn cuộn thấy cô lao đến vội đẩy nhau tránh sang 2 bên rồi nhìn theo một cách bất ngờ, và như cùng suy nghĩ về 1 sự việc lạ lùng, họ cùng nhìn nhau và cười, vẻ rất tâm đầu ý hợp …
Vì cô sang đường trước, nên anh đi sau cách cô 1 đoạn bằng khoảng cách của 2 làn đường, nhưng cô đi nhanh quá , ngày càng xa anh, bất ngờ một chiếc xe máy từ dưới lòng đường lao lên vỉa hè suýt đâm vào cô, bánh trước đã quệt vào chân cô, cô lóng ngóng tránh chiếc xe rồi lại lao đi tiếp, lúc này anh vội chạy đuổi theo cô, sau khi bắt kịp anh cũng rảo bước theo và cất tiếng gọi “Chị ơi, chị ơi, chị để em bê giúp cho …” gọi mãi chẳng thấy cô có phản ứng gì , anh dùng tay nhấc bổng bao gạo lên, bao gạo rời khỏi vai cô, cô tất nhiên bị hẫng … Cô gái bất ngờ quay mặt lại, ngước nhìn lên, đôi mắt mở to tròn, không hiểu chuyện gì đang sảy ra … Hóa ra không chỉ mình cô là “bị hẫng”, tay anh cũng “bị hẫng” vì bao gạo không nặng như anh tưởng, lúc nhấc lên anh còn dùng hơi nhièu sức nên tay còn bị hẫng lên một chút do dùng quá nhiều lực, anh cầm cái bao bằng 1 tay rồi nhẹ nhàng vắt qua vai, tay kia đút túi quần, đi một cách nhẹ nhàng …
“Chị để em vác hộ cho !!! anh nói.
Cô gái lúng túng mãi mới bật ra được mấy câu, đại loại “Bao gạo nặng lắm, 25 cân cơ đấy, nặng lắm …”
Nhưng sau thấy anh vác đi có vẻ nhẹ nhàng, và nhất là lưng vẫn đứng thẳng, chứ không phải “còng” xuống – cô gái mới thôi ko nói nữa và bất ngờ thốt lên 1 tiếng :
“Cảm ơn anh”
Lúc này cô gái đi song song với anh, cô cũng đã đứng thẳng, cô không cao lắm, mặc áo màu đỏ, đeo kính cận giống anh, trông kính cũng có vẻ dầy – chẳng thua cái “đít chai” là mấy … Lúc này anh nhận ra mặt cô non choẹt, thế mà lúc đầu anh gọi bằng chị, thật ra trong suy nghĩ của anh : Chỉ có “bà cô” đã đi làm hay nhiều tuổi mới đi cái kiểu bốt cao gót đen sì to đùng trông già khóm kia, quả vậy, trong thế giới nhân sinh quan của anh, anh đánh giá tuổi của con gái bằng trang phục và … loại dầy dép mà họ mang vào chân … Và giờ khi nhìn vào gương mặt họ – anh đã biết mình đã đánh giá nhầm – anh ngượng nghịu nói :
“Trông trẻ quá, ban đầu mình cứ tưởng chị …”
Cô bé hỏi : “anh sinh năm bao nhiêu”
“Anh sinh năm 89” – anh trả lời, mắt nhìn thẳng và không dám nhìn vào gương mặt dễ thương kia …
Cô bé vừa rảo bước chạy theo cho kịp bước chân anh, vừa thở nhưng vẫn giữ nụ cười bảo
“Em 90 ”
Rồi cô bé kể mình đã vác cái bao này từ điểm xe bus chỗ ngã tư Thái Hà về đây, vì khoảng cách có 2 con phố nên chẳng muốn thuê xe ôm, nhưng ai ngờ cái bao này nặng thế, càng vác lại càng nặng, dường như nó nặng lên theo thời gian …
Anh nghe cô bé nói và thỉnh thoảng trả lời vài câu nhắt gừng cộc lốc : Anh biết cô bé quê ở Hà Tây, đang học năm thứ 2, cô bé học cấp 3 ở Hà Nội, cô chỉ học hết lớp 9 ở Hà Tây thôi, lớp 10 thì cô thi vào khối phổ thông chuyên của 1 trường Đại Học trong thành phố, nên đã sống ở đây 5 năm rồi – như vậy là cô bé ở Thủ Đô còn lâu hơn anh rất nhiều … Anh cũng cho cô biết anh đang học Đại Học Y Hà Nội năm thứ 3, nghe đến đây cô bé có vẻ thích thú lắm, cô mới chuyển chỗ trọ ra khu này – cũng gần trường Y : Qua cách nói chuyện anh thấy cô bé có lối trò chuyện rất nhanh nhẹn, từ hành động đến cử chỉ đều thể hiện 1 sự dứt khoát và quyết đoán – tuy có vẻ hơi gấp gáp, nhưng chắc rằng cô thuộc tuýp người năng động, chứ không sống “chậm chạp” và hay suy tư như anh
Bước đi của cô cũng rất nhanh nữa, vì thế mới có thể theo kịp sải bước của anh, vốn rất dài …
HÌnh như nói chuyện với bạn đồng hành làm con đường đi ngắn lại, chẳng mấy chốc đã gần đến chỗ ở của cô bé, cô bé dẫn anh vào 1 cái ngõ nhỏ, đi vào không sâu lắm, chỉ đầu ngõ bước vào, rẽ thêm 1 con hẻm nữa là đến một căn nhà có cửa sắt to cũ kỹ, cô bé lúng túng mở khóa, không gian chật chội căn bếp ở ngay bên ngoài, sát với cánh cửa sắt : Anh nhẹ nhàng đặt bao gạo lên thành bếp, và hỏi xem có cần anh cho vào thùng gạo luôn hộ không, để thế này chuột nó đục bao ra ăn mất …
Lúc này không biết có phải do chỉ có 2 người ở trong 1 không gian chật hẹp hay không : Thay vì vẻ nhanh nhẹn hoạt bát trên đường, cô bé cứ lúng ta lúng túng, toàn trả lời sai câu hỏi, cứ nói đi đâu không biết, nào là ăn hết nhanh lắm, em ăn khỏe mà …
Nhưng cô gái cười rất tươi, có cảm giác như lâu lắm rồi cô bé không được cười, cũng dễ hiểu vì cô bé đã bon chen ở cái đất Thủ Đô này những 5 năm, có vẻ 16 tuổi một mình ở Đô Thị Phồn Hoa là quá sức đối với 1 tâm hồn non nớt , cuộc sống giữa những khu trọ quả thật khắc nghiệt – ngay cả anh mới có hơn 2 năm thôi mà bản thân và suy nghĩ của bản thân đã thay đổi quá nhiều …
Anh dường như đã đánh mất chính bản thân mình
Đột nhiên, cô bé cúi đầu xuống và nói rất to : “Cảm ơn anh rất nhiều ”
Cái cách mà cô bé cảm ơn quả thật làm anh bất ngờ, nó quá chân thành, và anh cảm thấy những gì anh làm không đáng với lời cảm ơn quá chân thành của cô bé.
Cô bé đứng yên, như chờ đợi từ anh một điều gì đó, anh có cảm tưởng cô bé đang đợi từ anh một lời “đề nghị”
Anh rõ ràng chỉ lờ mờ nhận ra điều gì đó ngượng nghịu – nhưng anh lặng lẽ xỏ chân vào đôi dép tông kẹp ngón đã mòn cả đế, anh quay người chuẩn bị từ biệt cô bé và bước đi …
Cô bé vội gọi với anh lại, ngượng nghịu và thật thà, cô bé hỏi rằng :
“Vậy anh không xin số điện thoại hay email của em ư ???!!!”
Có lẽ cô bé đã quá quen với những mối quan hệ kiểu như thế, và chắc hẳn có rất nhiều chàng trai đã hỏi xin cô số điện thoại vì cô bé trông rất xinh mà,
Một mối quan hệ dựa trên “Cho-Nhận”, dục vọng và lợi ích !!!
Anh khẽ lắc đầu, cất tiếng chào cô bé rồi quay lưng đi thẳng …
Anh muốn cho cô bé biết rằng, anh giúp đỡ cô không vì cái gì cả, không phải vì muốn “tiếp cận cô” anh không cần xin số điện thoại hay email của cô, anh thậm chí còn chẳng cả biết tên cô nữa, ngay từ giây phút đầu tiên, anh đã coi em là “một bà cô già” với đôi bốt cao gót màu đen lỗi thời (!!!)
Anh chỉ muốn cho em biết một điều rằng : Đâu đó trong Thành Phố ồn ào này, vẫn còn có lòng tốt, tình người vẫn hiện hữu, và em hãy sống chậm lại, hãy suy nghĩ nhiều hơn, hãy dành cho tâm hồn mình nhiều tình yêu hơn, đừng để nó bị lấn áp bởi cuộc sống xô bồ đầy toan tính, em vốn là một cô bé tốt, ở sâu trong em tình cảm vẫn hiện hữu, đó mới là bản chất con người em, anh nhận ra điều đó từ lời cảm ơn rất chân thành …
Hà Nội bụi, gió, ồn ào …
Tháng 8/2009