RA VIỆN …
“RA VIỆN …”
Để tư vấn cho bệnh nhân suy kiệt rất nặng dùng Albumin, Infogos, Vitamin B1 ống 100mg …vv hay các biệt dược ngoài danh mục, ngoài chi trả khác (bảo hiểm y tế không thanh toán) – tất nhiên khi thật sự cần thiết – mình thường có câu cửa miệng :
– Tôi thành thật khuyên gia đình nên cố gắng dùng thuốc cho bệnh nhân, mặc dù những ngày đầu có thể khiến chi phí điều trị tăng lên, nhưng tích cực trong giai đoạn điều trị bệnh nhân nặng ban đầu, sẽ giúp rút ngắn thời gian nằm viện, vì thế nếu tính về tổng chi phí – vốn rất cao đối với khoa chăm sóc đặc biệt (ICU) thì việc rút ngắn thời gian điều trị vô hình chung lại giúp gia đình người bệnh giảm được đáng kể chi phí (…)
Sự thật là nếu bệnh nhân ICU có thể được cân bằng giữa 4 yếu tố : Nội Khoa Tích Cực, Dinh Dưỡng Đầy Đủ, Vật Lý Trị Liệu Phục Hồi, Chăm Sóc Sức Khoẻ Tâm Thần (giảm Stresst) kết hợp cùng Kiểm Soát Nhiễm Khuẩn nghiêm ngặt thì việc giảm thời gian thở máy hay ngăn ngừa lây nhiễm chéo giúp bệnh nhân rút ngắn thời gian nằm chăm sóc đặc biệt lại giảm được rất nhiều chi phí so với việc bệnh nhân thở máy kéo dài, viêm phổi bệnh viện tái diễn, nhiễm vi khuẩn đa kháng phải điều trị đến hành tháng trời, thì tổng chi phí sẽ trở nên rất lớn …
Với những lời khuyên chân thành của bác sĩ trực tiếp điều trị, lại đi sâu vào tâm lý mệt mỏi của đa số thân nhân người bệnh khi phải chăm sóc bệnh nhân kéo dài không biết đến khi nào mới kết thúc, mọi sinh hoạt cũng như cuộc sống thường ngày của gia đình bệnh nhân đều bị rối loạn …vv Nên hầu như gia đình người bệnh nào cũng luôn sẵn sàng đồng ý bỏ thêm phần chi phí (tự túc) sẵn sàng kết hợp cùng bác sĩ tích cực ngay từ khi bắt đầu với hi vọng “Rút ngắn được thời gian nằm viện” như lời bác sĩ đã nói …
Mỗi tuần mình thường trực một buổi trong tuần và một buổi cuối tuần, thường là thứ 7, để có thêm một ngày chủ nhật được nghỉ, hồi phục sức khoẻ để T2 đầu tuần bước vào “trận chiến” mới…
Ngày thứ 7 như thường lệ đến nhận trực, mình tiếp nhận một bệnh nhân suy hô hấp rất nặng, bệnh nhân lớn tuổi, viêm phổi cộng thêm tổng trạng suy kiệt nặng nề, vừa hồi sức vừa nhìn bệnh nhân chỉ có da bọc xương, cân nặng chưa đến 35kg mà đầy lo ngại tiên lượng bệnh nhân sẽ xấu … kết quả xét nghiệm trả về còn tệ hơn thế nhiều, chưa kể mặc dù có thẻ bảo hiểm y tế nhưng gia cảnh bệnh nhân rất khó khăn, sống neo đơn, chỉ có một anh con trai đi làm ăn xa, cũng đang bị chấn thương …
Cũng may bệnh nhân đáp ứng với hồi sức ban đầu tốt, dần có lại tri giác, các chức năng sống tạm ổn định, tuy nhiên vẫn còn rất nặng nề : Bệnh nhân suy kiệt rất nặng lại không được chăm sóc trong một thời gian rất dài dẫn đến nhiều hậu quả đáng tiếc, bệnh nhân thiếu máu nghiêm trọng cộng thêm rối loạn đông máu, Albumin máu giảm xuống quá thấp khiến hiệu quả của liệu pháp kháng sinh không được như mong muốn (do kháng sinh tĩnh mạch gắn vào protein huyết tương) Albumin giảm kéo dài khiến Bilirubin máu tăng (cả Bilirubin toàn phần và trực tiếp) bệnh nhân vàng mắt vàng da không tương xứng với mức độ tổn thương gan do Bilirubin không được gắn vào Protein huyết tương để đào thải ra ngoài …vv
Mình tìm gặp con trai bệnh nhân đang đi tập tễnh với chân phải phẫu thuật chưa lâu, mình tư vấn anh con trai nên tích cực sử dụng một số chế phẩm dinh dưỡng tĩnh mạch theo chỉ định của bác sĩ dinh dưỡng, tuy nhiên một số loại không nằm trong danh mục bảo hiểm nên sẽ đội chi phí – nhưng thể trạng bệnh nhân suy kiệt rất nặng nên việc này là cần thiết, chỉ có tích cực ngay từ ban đầu mới có thể mong rút ngắn thời gian nằm viện …
Anh con trai bà cụ nghe vậy hết sức đồng ý, gương mặt đầy hi vọng cảm ơn bác sĩ rối rít, rồi vừa ký vào các giấy tờ liên quan, vừa nhấc máy gọi điện khắp nơi vay mượn tiền bảo bác sĩ nói phải tích cực ngay từ đầu thì mẹ mới có hi vọng ra viện sớm, thế mới đỡ tốn kém chi phí do nằm viện lâu dài …vv
Mình hồi sức nguyên ngày thứ 7 gần như 24/24 mình ở bên cạnh bệnh nhân, khó khăn lắm mới có thể giữ cho bệnh nhân ổn định, sáng chủ nhật tưởng chừng không còn sức lực mình bàn giao lại cho tua trực mới rồi về ngủ say như chết từ trưa đến sáng chẳng buồn ăn uống …
Đến sáng T2 đầu tuần mình đến bệnh viện thì nghe tin bệnh nhân diễn biến nặng quá đã tử vong mất rồi, tất cả đã cố gắng hết sức nhưng tuổi bệnh nhân đã cao cộng với nhiễm trùng huyết nặng, suy đa cơ quan, thể trạng suy kiệt nặng nên tiên lượng ngay từ đầu đã rất khó khăn …
Buổi chiều, lúc ngang qua khu hành chính lại gặp con trai người bệnh với cái chân tập tễnh đang đi đóng nốt số tiền viện phí hôm qua còn thiếu, nhìn thấy mình anh con trai chạy lại bắt tay, giọng trầm ổn bảo : Hôm qua lo việc cho mẹ nên không có cơ hội cảm ơn bác sĩ cùng tập thể các anh chị điều dưỡng trong khoa hai ngày qua đã hết lòng cứu chữa cho mẹ em …
Rồi anh con trai cố nở nụ cười lạc quan bảo mình :
-Bác sĩ nói đúng thật, mua mấy chai thuốc đấy về truyền mẹ em có thể rút ngắn thời gian nằm viện : từ vài tháng như dự tính ban đầu xuống còn có 2 ngày là đã được “ra viện” về nhà rồi …
Biết là anh con trai người bệnh nói đùa, nhưng tận sâu bên trong, có một khoảng trống không cách nào lấp đầy …