“Vía” Nặng
Bài Viết Nằm Trong Series [Chuyện Tâm Linh]
(*) Lưu Ý : Tâm Lý Yếu – Xin Cân Nhắc Trước Khi Đọc !!!
————-***————-
Buổi sáng sau đêm trực mệt nhoài, mình dàng thời gian ngồi quán cafe quen thuộc, đối diện ngoài cổng bệnh viện …
Với mình, cốc cafe đầu tiên vào buổi sáng – luôn vô cùng quan trọng – thường thì nó sẽ giúp mình bình ổn lại tâm trạng – vốn đang không được tốt
Nếu uống phải một cốc cafe dở tệ – hoặc tệ hơn nữa là vì một lý do nào đó, không có cafe để uống – thì y như rằng cả ngày hôm đó : Mình sẽ trở lên “cáu bẳn” (!!!)
Được cái, ở Sài Gòn : dù là cafe vỉa hè – cũng đều có “chất” riêng của nó
Cafe cổng bệnh viện – dù là quán cóc vỉa hè – cũng khiến mình hài lòng
Tất nhiên, cafe vỉa hè – lại ở một vị trí “đắc địa” như cổng bệnh viện – luôn tập trung đông người qua lại – thì vừa ngồi cafe vừa phải “từ chối” những lời “hỏi thăm” của bán vé số, hay nhân viên tiếp thị thuốc lá, kẹo cao su, đồ lưu niệm hay tăm xỉa răng …vv cũng là một nỗi phiền
Nhưng lâu dần cũng thành quen, vốn bản tính thích quan sát, mình thường nhẹ nhàng xua tay từ chối ngay khi họ hướng ánh mắt trực chờ tiến tới – dần dần cũng “quen” với việc bị làm phiền từ lúc nào không hay, có lẽ vì cafe ngon, khiến mình trở nên “dễ tính” hơn chăng …
Một buổi sáng như bao buổi sáng khác : sau nguyên một đêm trực với một dàn bệnh nhân nặng diễn biến liên tục (…) mình lảo đảo bước ra từ cổng bệnh viện, mệt mỏi ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa, gọi một cốc [Cafe Sữa Đá] quen thuộc …
Cafe được bưng ra, kèm một ly trà đá to bự, cafe ở Sài Gòn luôn kèm theo trà đâ miễn phí, uống hoài không hết …
Nhấp ngụm cafe, mình thở dài cái thượt rồi khẽ nheo mắt nhìn ánh nắng vàng ruộm buổi sáng chiếu xiên qua toà nhà chính phía trước bệnh viện …
Bỗng từ phía lề đường, một thanh niên đi wave xương cá màu đỏ (mẫu wave 110cc đời 2007) đỗ cái xịch, thanh niên dáng vẻ gầy gò, Nhỏ thó nhưng đôi mắt tinh anh (!!!) Thanh niên đảo mắt nhìn trước ngó sau một lượt rồi nhanh chóng rảo bước đi nhanh về phía mình đang ngồi, đoạn lôi từ trong túi ra một hộp card visit , rút ra hai tờ card toan đưa về phía trước …
Mình theo phản xạ : Vội ngăn lại bảo :
-Thôi thôi em ơi, anh không có nhu cầu mua vé số hay mát-xa tẩm quất gì đâu …
Thanh niên đi wave vội xua xua tay bảo :
-Không không, em không phải nhân viên bán vé số hay mát-xa … Nhưng mà chắc chắn anh sẽ cần dịch vụ của bên em (!!!)
Mình ngạc nhiên :
-Thế em là bên dịch vụ gì (???!!!)
Thanh niên đi wave lúc này bèn vừa cười vừa ý nhị nói ;
-Em là nhân viên Nhà Tang Lễ (!!!) Bên em mới mở thêm rất nhiều dịch vụ cho “khách hàng” và gia chủ, muốn gửi tro cốt lên chùa hay siêu độ tại gia đều luôn có sẵn với giá phải chăng … em xin gửi anh cái card (!!!)
Khi có “nhu cầu” anh chỉ cần “phôn” một tiếng, là em sẽ có mặt ngay (!!!)
Bên em sẽ trích … “phần trăm” cho anh đầy đủ …
Mình nghe xong tròn mắt ngạc nhiên, bèn gặng hỏi lại :
-Tại sao xung quanh có bao nhiêu người đang ngồi uống cafe mày không “tiếp thị” mà lại chọn đúng tao (???!!!)
Thanh niên nhà tang lễ cười bảo :
-Úi zời ngày nào em chả lượn lờ qua các bệnh viện, hôm nay đi qua đây em chỉ cần liếc qua cái là thấy anh có nhiều … “âm khí” toả ra nhất cái chỗ này – nên em đoán ngay anh là bác sĩ khoa Cấp Cứu hoặc Hồi Sức gì đó nên mới giới thiệu dịch vụ và đưa card (…)
Lúc này mình đã không giữ được bình tĩnh, bèn đứng dậy cầm cốc cafe tí lao ra ném vào người nhân viên nhà tang lễ (!!!)
May có mấy anh em đồng nghiệp ngồi bên cạnh can ngăn kịp thời …
Thanh niên nhà tang lễ thấy mình phản ứng thế thì cũng nhanh chân nhảy lên con wave xương cá vẫn còn dựng sẵn dưới lề đường rồ ga chạy mất …
Mấy cậu em đồng nghiệp làm cùng bệnh viện thấy thế mới xúm lại hỏi :
-Thằng đấy nó làm gì anh mà anh nổi giận dữ thế, bình thường hàng ngày bao nhiêu bán vé số qua làm phiền em vẫn thấy anh nhẹ nhàng điềm tĩnh đấy thôi …
Mình vẫn còn đang mất bình tĩnh, chỉ nghiến răng rít lên một câu :
-Thằng đó , nó dám trù ẻo anh (!!!)
Mai anh còn trực nữa chứ …
Rồi lúc bình tĩnh lại mình kể lại câu chuyện bị nhân viên nhà tang lễ … trù dập : Lũ đàn em ngồi xung quanh phá lên cười (…)
Đoạn cậu em làm bên khoa Ngoại mới qua vỗ vai bảo :
-Tội nghiệp anh, em ngồi cafe đây mấy năm chỉ thấy nhân viên quán mát-xa qua đưa thẻ giảm giá – lẽ nào người em toả ra “khí đào hoa” (???!!!)
Đoạn cậu em tặng mình 2 vé Vip – Mát – Xa an ủi
Lúc sau thanh niên nhà tang lễ phóng con Wave xương cá lại lượn qua, lần này hắn chỉ vừa rồ ga vừa nói vọng vào quán :
-Có “khách hàng” nhớ hú em nhé anh h h h ….
23:00 – 10/2/2021
#DrKitchen
#ChuyệnKểLúcNửaĐêm
#TâmLinh
#Phần1
Cậu nọ có mắt tinh anh thiệt,
tiếp thị đúng đối tượng rồi còn gì.
Xin lỗi vì đã cười lớn tiếng:))